Mấy người chúng tôi đi theo phía sau Nam Cung Phi Yến, tiếp tục chạy tới hướng thâm cốc, nàng giá nổi lên phong, kéo theo tôi Tiểu Bạch Tiệp Dư, còn có mấy cái hồ nữ bị thương, một hơi đi tới một cái sườn núi hoang chất đầy loạn thạch, nơi này không có một ngọn cỏ, phía trước chỉ có một cây hòe già lẻ loi, tôi đang buồn bực Nam Cung Phi Yến dẫn chúng tôi tới nơi này làm cái gì, chị ấy lại chạy đến trước gốc cây, nhìn quanh trái phải, duỗi tay chỉ về phía trước lên tiếng quát.
- Khai!
Theo tiếng nói của chị vừa dứt, cây hòe già nhất thời toát ra cuồn cuộn khói trắng, ngay sau đó một thanh âm ầm vang vang lên, sương khói tản ra, tôi tập trung nhìn vào, tức khắc kinh ngạc, trước mặt làm gì có loạn thạch sườn núi, đây là một cái sơn cốc khắp nơi xanh tươi, chúng tôi đứng ở lối vào sơn cốc, bên trong có gió nhẹ từ từ quất vào mặt, xuân ý rất là dạt dào.
Tôi mở to hai mắt nhìn, hết chỗ nói rồi, từ khi tôi đi vào trên núi này, chỉ thấy việc lạ không ngừng, cả người đến bây giờ đều mơ hồ, cũng hoàn toàn không biết thân ở nơi nào, đây vẫn là Nam Sơn mà tôi biết trước kia hay sao?
Tiệp Dư thấy tôi mơ hồ, thấp giọng nói.
- Trợn tròn mắt rồi đúng không, nơi này là Hồ cốc, là giấu ở bên trong Nam Sơn, người bình thường căn bản tìm không thấy, hơn nữa bên trong Hồ cốc có rất nhiều sơn cốc nhỏ khác, bên trong đều có pháp thuật cấm chế, bốn mùa như xuân, nếu không phải Yến tỷ tỷ dẫn đường, thì ngay cả em cũng muốn lạc đường đấy.
Thôi được rồi, dù sao hiện tại tôi cũng đã hoàn toàn lạc đường, Nam Cung Phi Yến đứng ở cửa cốc, nhìn vào bên trong thám thính một trận, biểu tình có chút sầu lo mà nói.
- Hiện tại chị muốn vào đi tìm mẹ chị, nơi này là nơi bí ẩn cuối cùng của Hồ cốc, các người, có thể lưu tại bên ngoài, hoặc là rời khỏi nơi này, cũng có thể lựa chọn đi vào cùng tôi, nhưng mà có thể đi ra hay không thì tôi không biết.
Ánh mắt chị ấy xẹt qua trên người chúng tôi, mấy cái hồ nữ chưa nói hai lời đã đi tới bên cạnh chị, nói cái gì đều không có nói, lại dùng hành động thay thế ngôn ngữ, chị ấy thở một hơi dài, nhìn nhìn Tiệp Dư cùng Tiểu Bạch nói.
- Việc này không có quan hệ với các em, Tiệp Dư, em nghe lời, cùng Tiểu Bạch trở về, Phúc Duyên Trai sẽ không làm khó dễ em, nhưng nếu như em muốn tiếp tục ở bên chị, chị sợ bọn họ sẽ làm gì đó bất lợi với em.
Tiệp Dư chu chu miệng, lại nhíu mi, rồi dùng sức lắc lắc đầu.
- Em không đi, Yến tỷ tỷ, em mới không quay về đâu, ngày hôm qua em mới biết được, thì ra bà bà lại đáng sợ tới như thế, Tiểu Bạch đã nói tất cả cho em nghe rồi, bà bà nói, bà sẽ không bỏ qua anh Thanh Thiên cùng Tiểu Bạch, Trai chủ cũng không để ý tới em, bọn họ mỗi người đều thay đổi, em, em sẽ không bao giờ trở về đó nữa.
Giọng nói Tiệp Dư run rẩy, hình như rất là ưu thương, Tiểu Bạch gắt gao đứng ở bên cạnh, gật đầu một cái rồi nhẹ giọng nói.
- Ừ, không quay về, tôi cũng không quay về, ông nội của tôi nói, để cho tôi cùng anh Thanh Thiên lăn lộn, anh ấy đi đâu thì tôi sẽ theo đến đó.
Nam Cung Phi Yến yên lặng không nói gì, lại nhìn nhìn tôi, tôi nhún vai, ra vẻ thoải mái mà cười cười với chị.
- Chị nhìn em làm gì, còn không chạy nhanh đi cứu mẹ chị đi, không phải lúc nãy chị nói Tiệp Dư đi tìm em sao, làm sao bây giờ lại luyến tiếc không muốn cho em mạo hiểm?
Chị ấy phì cười, ánh mắt nhìn tôi dường như có quang mang chớp động, rốt cuộc, chị ấy dậm dậm chân, cái gì cũng chưa nói, gật đầu thật mạnh với chúng tôi, xoay người chạy vào trong sơn cốc, bước chân lảo đảo hoảng loạn, lại không chút do dự.
Mấy người chúng tôi theo sau đuổi kịp, vừa mới chạy vào sơn cốc không xa, đã nghe phía trước truyền đến một tiếng động dị khiếu, Nam Cung Phi Yến quay đầu lại liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, sắc mặt rất khó xem, xoay người lại bước chân càng nhanh hơn nữa.
Lại lần nữa vòng qua một cái ngã rẽ, phía trước lập tức xuất hiện một màn làm tôi ngạc nhiên, chỉ thấy Liễu tiên sinh cùng A Nam, còn có cái người áo bào tro đang đứng ở nơi đó, nhìn một đoàn bạch quang trước mặt, không ngừng co rút lại biến ảo hình dạng, chui vào một cái lô đỉnh nho nhỏ trong tay Liễu tiên sinh.
Mà ở sườn núi phía sau lưng bọn họ, đứng một bạch y thiếu nữ xinh xắn, nhìn không hợp với những người kia tí nào, căn bản là không phải cùng một hội, tôi còn tưởng rằng là Người Hồ tộc, nhưng tập trung nhìn vào, lại lắp bắp kinh hãi, bởi vì, cô gái kia chính là thiếu nữ trong rừng đào, là “Sơn Thần” đã giúp tôi vài lần kia.
Cô ấy đứng chung một chỗ với Liễu tiên sinh, nhìn qua căn bản chính là một đám, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, đang lúc buồn bực, Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, tức khắc vọt lên, huyễn ra một đoàn bạch quang đánh về phía Liễu tiên sinh.
Liễu tiên sinh sớm đã phát hiện chúng tôi, thấy Nam Cung Phi Yến xông lên, khóe miệng cười khinh miệt, chỉ phất phất tay, một cây dây đằng trống rỗng mà ra, thế nhưng lại vừa vặn chặn đường Nam Cung Phi Yến, làm chị ấy té rớt trên mặt đất.
Tôi chấn động, Nam Cung Phi Yến tốt xấu gì cũng có 500 năm đạo hạnh, Liễu tiên sinh này chỉ duỗi tay một cái, vậy mà trong vòng một chiêu đã có thể chế trụ được chị, đạo hạnh như thế là cao tới cỡ nào? Chỉ sợ, ngay cả Xa bà bà cũng không bằng.
Mấy hồ nữ kia thấy Nam Cung Phi Yến bị khống chế, kêu lên sợ hãi định lao ra, tôi vội ra tay ngăn cản, nhưng làm sao mà ngăn được, Liễu tiên sinh thật sự lợi hại, chỉ tùy tiện nhìn các cô gái ấy vài lần, mấy cái hồ nữ đột nhiên té ngã trên mặt đất, sau đó từng cái dây leo bỗng nhiên xuất hiện, trói chặt toàn bộ những người đó lại.
Tôi chỉ ngăn cản Tiệp Dư cùng Tiểu Bạch, trong lòng sớm đã trầm xuống, tại trước mặt Liễu tiên sinh, những người chúng tôi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không hề có.
Trong đầu tôi hiện lên cái cữ mãng đêm đó, tuy rằng cự mãng hung ác điên cuồng biến thái, tốt xấu gì cũng có dấu vết để lại, nhưng Liễu tiên sinh, lại làm tôi sinh ra một luồng cảm giác vô lực rất sâu.
Tôi lấy tay duỗi vào túi Càn Khôn, lấy ra đòn sát thủ cuối cùng của tôi, trong lòng âm thầm nhắc mãi, Giải Trĩ lão huynh, chỉ mong lần này cậu có thể xuất lực nhiều một ít, tuy rằng ngay cả lão thái bà kia mà cậu cũng đánh không lại, nhưng lúc này cần phải liều mạng, nếu không hai anh em tôi có thể sẽ phơi thây ở chỗ này.
Tôi không nói hai lời đã triệu hồi Giải Trĩ ra tới, nhưng không có để cho Lam Ninh đi ra, giờ này khắc này, cô ấy có ra cũng không làm được gì, chỉ chịu chết mà thôi. Chỉ thấy một trận sương khói bốc lên, Giải Trĩ đã từ bên trong nhảy ra.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi vào núi, lần đầu tiên cùng Liễu tiên sinh mặt đối mặt, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, hình như đang đợi tôi nói chuyện.
Nhưng vào giờ phút này, tôi có thể nói cái gì? Chẳng lẽ học phim truyền hình, la to, để ông ta thả người sao? Hay là lòng đầy căm phẫn chỉ trích ông ta? Hay làm vẻ mặt lãnh khốc quyết đấu cùng ông ta?
Tôi há miệng thở dốc, nói ra lại là.
- Liễu Vô Ngôn, uổng cho tôi từng kêu ông một tiếng Liễu bá bá.
Ông ta vẫn cứ nhìn tôi, không nói lời nào, lại bỗng nhiên nở nụ cười.
- Ha ha, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không xuất hiện, thế nào, đêm qua ngủ có ngon giấc không.
Ong ta nói câu này không đầu không đuôi, tôi theo lời ông ta nói nhớ tới đêm qua, đêm qua…… Mẹ nó, đêm qua tôi ở trên một cái đại thụ hôn mê một đêm, còn không biết xấu hổ hỏi tôi ngủ ngon hay không.
Không đúng, ông ta hỏi cái này câu nói là có ý tứ gì?
Trong lòng tôi vừa động, nhìn thoáng qua bạch y thiếu nữ bên cạnh, thở sâu nói.
- Chúng tôi cũng không cần phải nhiều lời như thế làm gì, tôi vốn tưởng rằng chúng ta sẽ là người trong đồng đạo, lại không nghĩ rằng chúng ta vốn là kẻ địch với nhau, ông …
Bỗng nhiên ông ta cắt ngang lời tôi, nhàn nhạt nói.
- Cấm Kỵ Sư Hàn gia, trước nay đều mang thái độ trung lập, bây giờ cậu lại nói như vậy, là công khai đứng ở bên phía Huyền giới hay sao?
Tôi không khỏi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, ông ấy lại tiếp tục nói.
- Thậm chí là cậu ở Thiên Hồ Nhất tộc, đến tột cùng là Huyền giới hay Linh giới, đã làm chuyện gì, chỉ sợ là cậu cũng chưa biết rõ ràng, đã tới nơi này hỗ trợ lung tung, cậu cho rằng cậu là ai, Thanh Thiên đại lão gia sao?
Những lời ông ta nói, lại làm tôi á khẩu không thể nào trả lời được, dường như ông ta nói có chút đạo lý, ngay cả thị phi đúng sai tôi còn không có phân rõ, dựa vào cái gì mà đứng ở bên Nam Cung Phi Yến, Thiên Hồ nhất tộc chứ?
Trong nháy mắt, biểu tình của tôi có chút hoảng hốt, Tiểu Bạch lại ở phía sau chỉ vào Liễu tiên sinh căm giận kêu.
- Tôi phun cho ông một mặt đầy cứt chó bây giờ, ông không biết xấu hổ còn giả trang làm người tốt, cái lão thái bà kia đi nhà tôi đoạt Xương Thiên Sư, các người lại đoạt Luân Hồi Kính, hiện tại lại đoạt Nước Mắt Thiên Hồ, vậy mà còn nói chúng tôi không làm rõ ràng, ông còn biết xấu hổ hay không? Ông hai tôi cũng đã nói rồi, đoạt đồ vật của người khác, thì không phải là người tốt!
Tuy rằng cậu ta vừa mở miệng đã mắng xối xả, làm tôi có hơi không nói được nên lời, nhưng mà câu nói kế tiếp tức khắc gõ tỉnh tôi, đúng vậy, tôi còn rối rắm cái gì Thiên Hồ nhất tộc đã từng làm cái gì, đoạt đồ vật của người ta vốn dĩ đã không phải người tốt, tôi còn cùng ông ta nói lý làm gì, quản ông ta cái gì Huyền giới Linh giới?
Tôi theo bản năng mà nhìn thoáng qua Nam Cung Phi Yến bị nhốt đằng kia, trong lòng lửa giận hừng hực trào lên, mụ nội nó Huyền giới Linh giới, đó cũng không biết là chuyện từ thời đại nào, mà giờ ông khi dễ hồ ly tỷ tỷ nhà tôi, thì tôi phải đánh ông một trận!
- Giải Trĩ huynh, cắn ông ta đi.
Tôi duỗi tay chỉ vào Liễu Vô Ngôn, rồi nói với Giải Trĩ, mà nó cũng nghe lời, đằng đằng đằng bước lên vài bước, trong lỗ mũi phun ra một luồng nhiệt khí, nhe răng nhếch miệng hướng về phía Liễu Vô Ngôn vận khí.
Dường như gia hỏa này đánh nhau với ai cũng chỉ có tư thế này, nhưng mà nhìn ánh mắt ngày hôm nay của nó lại như có điểm không thích hợp cho lắm, hơn nữa bốn vó lẹp xẹp, gầm nhẹ, bộ dáng giống như có chút bất an.
Xem ra nó đối với Liễu Vô Ngôn cũng là có chút kiêng kị, ngay lúc tôi đang chuẩn bị cùng Giải Trĩ cùng nhau xông lên, Liễu Vô Ngôn bỗng nhiên cười ha ha, giơ một ngón tay chỉ vào giữa không trung, ngưng lập bất động.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy nơi đó trời quang lanh lảnh, một chút xíu khác thường đều không có, đang buồn bực, chỉ nghe ầm vang một tiếng, bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một cái quái vật khổng lồ, làm tôi giật cả mình, tập trung nhìn vào, thứ kia lại là cái quái thú, lại còn có hơi chút quen mặt.
Chỉ thấy quái thú bên ngoài dữ tợn kỳ lạ, hai mắt đỏ đậm, giống như mãnh hổ, lưng sinh hai cánh, trên người mọc đầy gai ngược, trong miệng phát ra tiếng hô hiên ngang, đang gắt gao nhìn chằm chằm Giải Trĩ bên cạnh tôi, mà Giải Trĩ cũng đang hung hăng trừng mắt nhìn nó, hai cái tên này giống như là kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Tôi lập tức hoảng sợ, cái quái gì thế này, đây không phải là con Cùng Kỳ kia sao!
Liễu Vô Ngôn cười ha ha.
- Cậu cho rằng chỉ có mình cậu có thần thú thôi sao.
Ông ta vừa nói chuyện vừa duỗi tay ra vỗ vỗ đầu Cùng Kỳ, dường như đang tùy tay vỗ đầu sủng vật của mình vậy, duỗi một ngón tay chỉ về phía tôi.
- Cắn kẻ này!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo